Trang Chủ   Vn+ TiVi   Fanpage Twitter  Fanpage FaceBook
Loading
                                         

Bản Tin Câu Lạc Bộ Pa Tin Im-Pod                                                                          
Diễn đàn Vn+
Tiêu Điểm

Tình Yêu - Giới Tính

1001 Bí Ẩn

Tổng hợp phần mềm

Ebook

Thủ Thuật IT

Thủ Thuật Blog

Video Clip

Lạ & Fun


You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1Truyện Ma Nhà Xác Empty Truyện Ma Nhà Xác Tue Sep 06, 2011 8:24 am

Sọ đầu lâu

Sọ đầu lâu
Moderator
Moderator
Tiến đang học năm thứ ba đại học sư phạm, chỉ còn một năm nữa anh sẽ ra trường và trở thành một người thầy giáo gương mẫu tận tuỵ với nghề ươm mầm non cho đất nước.
Sáng hôm nay Tiến nhận được tin chị Quyên bệnh nặng chuyển đến bệnh viện thành phố, anh tức tốc bỏ ngay một tiết học chạy đến bệnh viện.
Vừa mở cửa phòng ra, Tiến suýt nữa té xỉu vì không còn nhận ra chị Quyên nữa. Chỉ chưa đầy một tháng mà nhìn chị Hai anh khác hẳn, chị đang nằm co người như con sâu trên giường, mặt mũi tái nhợt, tóc tai rối tung như vừa thoát khỏi cơn ác mộng.
Tiến lao đến bên giường sờ trán, sờ tay chị Quyên rối rít: - Chị Hai ơi! Em là Tiến nè, chị nhận ra em không?
Ánh mắt Quyên lờ đờ nhìn thằng em trai, chị khẽ gật đầu, đồi mắt mọng nước, cổ họng chị đắng nghét không thốt lên lời nào, ngoài tiếng rên rỉ.
Tiến hốt hoảng kêu lên:
- Chị Hai, đừng bỏ em mà chị Hai.
Cô y tá bước đến lên tiếng an ủi Tiến:
- Bệnh gan của cô ấy đến thời kỳ cuối, anh hãy chuẩn bị tinh thần lo hậu sự cho người thân của anh.
- Bệnh gan ư?
Tiến ngồi thừ người ra. Anh bàng hoàng với nỗi đau khó nguôi ngoai. Ba mẹ mất sớm, chị Quyên tần tảo nuôi đứa em trai ăn học đến nơi đến chốn, chị ấy chẳng khác gì là người mẹ thứ hai của anh.
Chị Quyên sống khép kín, lặng lẽ như một cái bóng. Tâm nguyện của chị ấy là lo cho Tiến học thành tài, nở mày nở mặt với bạn bè. Suốt những năm tháng qua, chị không hé môi với Tiến về căn bệnh hiểm nghèo của mình. Tháng trước Tiến về quê thăm nhà, chị vẫn tươi cười với Tiến và còn dậy sớm nấu cho anh một đĩa xôi đậu phộng ăn với muối mè, món ăn mà anh thích nhất.
Tiền nhập viện và tiền thuốc cũng ngốn cả một gia tài, Tiến chạy đôn chạy đáo vay mượn tiền bạn bè. Số tiền viện phí mỗi ngày lên cao, Tiến phải bán đi những thứ quí giá trong người, và suốt cả buổi trưa đó anh chờ để bán máu. Cái nghèo luôn bám theo cái eo, đời con người trải qua những tháng năm thăng trầm mới hiểu được giá trị cuộc sống như thế nào.
Quyên vẫn cầm cự qua những ngày đau đớn từ thể xác lẫn tinh thần, đôi khi chị muốn chết quách cho xong, nhưng nhìn đứa em trai suốt ngày quanh quẩn bên giường bệnh, chị không đành lòng ra đi. Có một cái gì đó cứ níu kéo chị trở lại, dù một chút hy vọng mong manh chị cũng phải sống. Bởi vì đó chính là mong ước của Tiến.
Đã một tuần trôi qua, bệnh tình của Quyên vẫn chưa thuyên giảm, chị phải tiếp sức bằng những chai nước biển, cơ thể chị ngày càng tiều tuỵ, xanh xao như một tàu lá chuối.
Buổi tối, sau khi y tá đã tiêm một mũi thuốc bồi dưỡng cho Quyên, chị tỉnh táo được một chút. Cố gắng ngồi tựa vào thành giường, chị sụt sùi khóc, giọt nước mắt đau khổ chảy dài trên khuôn mặt trắng bệch của chị.
Khi cơn xúc động tạm lắng xuống, Quyên run rẩy nắm lấy tay đứa em trai, giọng cô như lạc hẳn đi:
- Tiến! Hãy để cho chị thanh thản ra đi. Những ngày chị còn tồn tại trên cõi đời này sẽ làm khổ cho em.
Tiến cầm lấy tay chị Hai áp chặt vào má của mình, anh lắc đầu cương quyết
nói:
- Chị Hai! Chị đã hi sinh cuộc đời của chị vì em. Giờ hãy để cho em báo hiếu cho chị.
- Nhưng chị sống không bằng chết. Chị biết căn bệnh của chị khó chạy chữa được. Nghe lời chị, chúng ta về nhà thôi em, chị muốn trong giây phút cuối đời chị được nhìn thấy con sông hiền hoà, mà tuổi thơ chị và em gắn liền ở nơi đó. Dòng sông hoa trắng.
Tiến xúc động thốt lên:
- Dòng sông hoa trắng! Em nhớ rồi, đó là những cánh hoa bưởi rụng đầy một khúc sông. Hương bưởi thơm như hương tóc của chị...
Nói đến đây, bỗng nhiên Tiến khóc rống lên, tiếng khóc của anh làm cho những người xung quanh mủi lòng khóc theo.
Quyên đã đọc thấu những suy nghĩ của em trai mình, chị lặng lẽ kéo chiếc khăn choàng lên đầu. Mái tóc của chị ngày nào dày và đen nhánh như gỗ mun, giờ xơ xác sau những ngày điều trị tia phóng xạ.
Đưa tay vỗ nhẹ vào vai em trai, Quyên dịu dàng đáp:
- Đừng khóc em! Con trai phải mạnh mẽ lên chứ. Nước mắt không giải quyết được vấn đề gì, chỉ làm cho con người thêm bi luỵ.
- Em biết điều đó chứ, nhưng không hiểu sao em không cầm được nước mắt, nó cứ chảy hoài như một dòng suối nhỏ.
- Tội nghiệp cho em trai của chị quá!
Quyên chỉ nói được bấy nhiêu, chị lả người đi trong một cơn đau nhói từ vùng bụng. Tiến dìu chị Hai nằm xuống, anh thì thầm vào tai chị:
- Em sẽ đưa chị về quê, chị em mình ngắm những buổi chiều hoàng hôn, ngắm cánh hoa trắng xoay tít bay cao. Không khí trong lành sẽ tắm mát cho tâm hồn của chị!
- Cám ơn em. - Giọng Quyên thều thào.
Suốt cả đêm hôm đó, Tiến không sao chợp mắt. Những suy nghĩ mông lung làm cho anh thổn thức. Anh chưa đủ can đảm đối diện với thực tại, cũng như không chấp nhận được sự ra đi của chị Hai.
Màn đêm tĩnh mịch kéo theo sự lạnh lẽo đến rợn người. Những bệnh nhân và thân nhân nuôi bệnh chìm sâu vào giấc ngủ. Thỉnh thoảng có bước chân của các cô y tá khi có bệnh nhân phát bệnh đột xuất.
Tiến kéo tấm mền đắp ngang người chị Quyên, anh lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, bước dạo trên hành lang dài và rộng. Những băng ghế đá chật ních người nằm, ngồi, họ tranh thủ nghỉ ngơi sau một ngày mệt nhọc.
Không tìm cho mình một chỗ ngồi để thư giãn, anh cứ lầm lũi bước đi cho đến khi lạc vào một nơi xa lạ. Ánh sáng chói loà làm cho Tiến phải nheo mắt lại, anh đang tìm một nhà vệ sinh để giải quyết việc riêng. Nhìn quanh quẩn không thấy chỗ nào thích hợp, từ xa có một cánh cửa mở rộng, tò mò Tiến bước đến nhìn vào trong. Một làn khí lạnh toát ra cùng với mùi thuốc ête xộc ra khiến cho Tiến phải nhăn mặt chùn bước.
Đang trong lúc phân vân không biết có nên bước vào trong hay không? Bỗng nhiên có bóng người bước ra lên tiếng gọi. Giọng người đàn bà trong đêm nghe càng thê lương:
- Anh gì ơi! Làm ơn giúp tôi một tay.
Tiến ngỡ ngàng nhìn người đàn bà, dáng người nhỏ nhắn trong chiếc áo màu đen càng làm cho bà ta gầy xơ xác. Anh ngập ngừng lên tiếng hỏi:
- Chị làm gì ở đây?
Người đàn bà bước đến gần Tiến kéo theo một hơi lạnh buốt. Bà xoa tay vào nhau, đôi vai gầy run lên bần bật.
- Bên trong mở máy lạnh với nhiệt độ quá thấp. Tôi chịu hết nổi rồi.
Tiến nhón người lên nhìn vào bên trong căn phòng, một màu trắng toát hiện
ra trong mắt anh, những tấm vải trắng phủ lên từng chiếc giường có bánh xe
đẩy.
Lập lại một câu hỏi lần nữa, Tiến nhíu mày nhìn người đàn bà: - Chị làm gì ở đây?
- Chồng tôi bị tai nạn nên vào đây nhập viện.
- Sao tôi không thấy bệnh nhân nào ở trong đó vậy?
- Bên trong chia ra rất nhiều phòng, anh vào trong đó sẽ biết.
Người đàn bà quay lưng bước đi, Tiến cũng âm thầm nối gót theo sau. Đúng như những gì người đàn bà nói, bên trong là một căn phòng rộng lớn, có rất nhiều chiếc xe đẩy phủ khăn trắng xoá.
Người đàn bà dẫn Tiến đến một chiếc xe đẩy nằm sát góc tường, bà ta thân mật giới thiệu tên mình:
- Tôi tên Kiều, anh gọi tôi là chị Kiều được rồi. - Dạ, em tên Tiến.
Chị Kiều mỉm cười, khuôn mặt trái xoan của chị đẹp một cách lạ thường.
- Tiến phụ giúp chị một tay nhé. Chồng chị nằm mê man không biết gì cả, áo quần bê bết máu. Chị muốn thay bộ đồ sạch sẽ cho anh ấy.
Trên chiếc xe đẩy có một người đàn ông có nước da xám ngắt nằm bất động, đôi mắt nhắm nghiền. Tiến có cảm giác như người đàn ông phả ra những luồng hơi lạnh làm nổi cả da gà. Bộ quần áo trên người ông lem luốc máu tươi, tấm vải trắng phủ hớ hênh trên người để lộ ra một cái chân cụt, vết thương lên tận giữa đùi làm lòi xương nham nhở, thịt và máu đã quyện thành một màu đông đặc tím bầm trông thật ghê tởm.
Tiếng khóc của chị Kiều vang lên làm cho căn phòng càng thêm ngột ngạt:
- Tên tài xế phóng nhanh vượt ẩu, đụng phải xe của chồng chị. Tai nạn thương tâm đã làm cho anh ấy gãy mất một chân. Bác sĩ nói phải cưa bỏ khúc xương bầm dập đó.
Tiến chép miệng cảm thông cho hoàn cảnh thương tâm của người chồng chị Kiều:
- Tội nghiệp cho anh ấy quá. Em sẽ giúp chị thay quần áo cho anh ấy.
Chị Kiều đưa ra một bộ đồ màu trắng tinh, Tiến hơi bất ngờ nhận ra một loại vải mùng dành để tẩm liệm cho người chết. Anh lên tiếng phản đối:
- Ủa, sao chị cho anh ấy mặc đồ này?
- Nhà chị xa quá, đâu có về kịp lấy quần áo cho ổng mặc đâu. Thôi kệ có cái nào mặc cái đó em ạ.
Bước đến đầu giường, chị Kiều nâng đầu chồng chị lên. Tiến nhanh tay cởi chiếc áo trên người ông ta. Khi bàn tay anh chạm vào thân thể chồng chị Kiều, anh giật mình rút tay lại. Thân thể người đàn ông lạnh cứng như một khối đá, làn da chuyển sang một màu tai tái. Tiến có cảm tưởng mình đang trông thấy một thây ma người chết, mùi hôi thúi cứ nồng nặc xông vào mũi anh, mặc dù xung quanh anh hơi lạnh toả ra lạnh cóng.
Tiến lùi lại hoảng hốt kêu lên:
- Chồng chị có vấn đề rối đấy. Tôi không thấy sự sống trên con người anh ấy!
Chị Kiều lắc đầu đáp:
- Bác sĩ vừa chích thuốc gây mê cho anh ấy. Một lát nữa anh ấy sẽ tỉnh lại thôi.
- Có thật vậy không? - Tiến vẫn tỏ ra nghi ngờ.
- Hãy tin chị đi, chẳng lẽ chị gạt Tiến sao?
- Dạ...
Tiến tiếp tục kéo chiếc quần của người đàn ông ra, cái bụng phệ của ông ta làm cho anh khó khăn trong việc di chuyển cái thân hình nặng trịch. Anh hì hục kéo chiếc quần ra khỏi cái tấm thân nhầy nhụa máu và lợn cợn thứ nước màu vàng tanh tưởi.
Thân hình trần truồng của người đàn ông lồ lộ trước mặt Tiến, cảm giác kinh tởm cứ làm cho anh ôm lấy cổ họng, anh ói lấy ói để, bao nhiêu thức ăn từ lúc chiều tuôn ra lênh láng.
Chị Kiều lên tiếng trách móc:
- Thần kinh của em yếu quá vậy? Con trai gì đâu mà nhát như thỏ đế. Tiến chống chế:
- Dạ... tại em chưa quen cái mùi này.
Công việc tiếp theo phải mặc quần áo vào cho chồng chị Kiều. Phải mất gần nửa giờ, Tiến mới mặc được bộ quần áo cho thẳng thớm.
Mồ hôi của anh tuôn đầm đìa trên áo, mặc dù nhiệt độ ở đây lạnh đến nứt da.
Nở một nụ cười tươi tắn trên môi, chị Kiều gật đầu tỏ lòng biết ơn với Tiến,
tiếng nói của chị nghe thật êm ái. Tiến cảm thấy sự mệt nhọc của mình được vơi
đi.
- Nếu không có Tiến, chị không biết giải quyết như thế nào với cái thân người gần một trăm ký của chồng chị. Cám ơn em thật nhiều!
- Trong lúc hoạn nạn giúp đỡ nhau là chuyện thường tình mà.
Chị Kiều giật mình như chợt nhớ đến một chuyện gì đó chị chưa kịp làm, ánh mắt chị nhìn Tiến với vẻ cầu cứu:
- Em có thể canh giúp chồng chị một chút nhé! Chị chạy ra ngoài mua thuốc cho ổng.
Đã giúp người phải giúp cho trót, Tiến gật đầu đồng ý. Chị Kiều mừng rỡ bước nhanh ra khỏi phòng, chị không quên quay lại dặn dò Tiến:
- Khi nào chồng chị tỉnh lại, em nhớ gọi bác sĩ giùm chị.
- Em biết rồi.
Chị Kiều vừa đi ra khỏi phòng, vừa lúc đó có tiếng rên rỉ vang lên cùng với tiếng thở gấp gáp như khó khăn và mệt nhọc. Tất cả phát ra từ một cái giường bên cạnh.
- Ư... ư... ư... Bác sĩ ơi... đau quá...
Những tiếng rên nghe như đứt quãng làm cho Tiến tơot mồ hôi lạnh. Trong căn phòng kín bưng sáng choang ánh đèn điện, tiếng rên rỉ vang vọng nghe như từ cõi âm vọng về khiến cho anh dựng đứng cả tóc gáy lên. Lúc này anh có dịp quan sát căn phòng, ngoài cái thây lạnh cứng của chồng chị Kiều, xung quanh anh là những chiếc băng ca phủ tấm vải trắng tinh. Những tấm vải bắt đầu động đậy rồi được kéo ra đến tận cuối băng, để lộ ra những thân hình đủ mọi hình dạng từ tử ngồi bật dậy mở mắt nhìn về phía Tiến khiến cho anh co người lại vì sợ hãi.
Trong cuộc đời anh chưa bao giờ chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng như thế. Những con người không còn lành lặn đang xuất hiện trước mặt anh. Có người trần trụi cụt cả hai tay, người thì khuôn mặt nhăn nhúm vì đau đớn, hốc mắt đen ngòm với hai hố sâu hun hút. Chưa kể đến các khuôn mặt với những vết chém chằng chịt, lồi lõm những vết thương đỏ hỏn trông thật kinh khủng. Đám người ấy khoác trên người những bộ quần áo trắng cùng với loại vải mà Tiến đã mặc cho chồng chị Kiều.
Một người thanh niên còn khoẻ mạnh, với thân hình lực lưỡng, bắp tay cuốn cuộn những thớ thịt rắn chắc bước đến gần Tiến, anh ta đưa tay vạch chiếc áo của mình ra. Một vết mổ chạy dài từ cổ họng của anh cho đến rốn, lớp da thịt được tách ra để lộ phần nội tạng bên trong, mùi tanh nồng nặc từ chất dịch vàng tiết ra.
Tiến nhăn mặt, anh thấy bụng nôn nao một cách khó chịu, những câu nói thoát ra ngoài một cách khó khăn:
- Ai đã làm cho anh thân thể tàn tạ như thế này? Người thanh niên đau lòng nói:
- Họ là những bác sĩ thực tập. Trong lúc tôi bị đột tử giữa đường, tôi được đưa vào bệnh viện. Bọn xấu đã nhanh tay lục soát người tôi lấy tất cả. Tôi trở thành kẻ vô danh trong một tuần không ai đến nhận dạng. Dĩ nhiên người ta không bỏ phí cái xác của tôi. Một cuộc thí nghiệm diễn ra trong căn phòng này, tôi chẳng khác gì một con heo cho người ta mổ xẻ.
Tiến chăm chú nhìn người thanh niên. Anh ta khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt khá điển trai.
- Tên tôi là Hải Đăng, tôi đã từng làm tiếp viên hàng không.
Hải Đăng đưa tay chỉ mọi người đang đứng vây quanh, anh nói tiếp:
- Đây là một nhà xác nhưng xác chúng tôi chôn lâu rồi. Hình hài mà anh đang thấy chỉ là hồn ma thôi.
Tiến cứng hàm, bây giờ thì anh đoán đây chính là phòng xác dành cho các sinh viên thực tập. Anh đang nói chuyện với các hồn ma. Tại sao lúc đầu anh không nhận ra điều này chứ, anh đã bước theo người đàn bà tên Kiều vào đây, chẳng lẽ chị ta cũng là một hồn ma?
Quay qua nhìn cái xác của chồng chị Kiều, Tiến hoảng hốt nhận ra gã đàn ông đã biến mất từ lúc nào. Chiếc giường trống trơn chỉ còn bộ đồ bê bết máu nằm một đống ở đấy. Một luồng hơi lạnh buốt vào da thịt Tiến, anh cảm thấy tay chân mình bắt đầu tê cứng. Hải Đăng đứng sát bên cạnh anh, người thanh niên đang cầu khẩn anh:
- Anh có thể khâu giúp vết mổ trên người tôi lại không?
- Tôi đâu phải là bác sĩ, làm sao tôi khâu được cho anh?
- Anh làm được mà, cũng dễ lắm. Tôi sẽ chỉ cho anh.
Tiến không đành lòng từ chối một vong linh đã khuất anh nhận lời một cách miễn cưỡng:
- Tôi không nở từ chối tâm nguyện cuối cùng của anh. Tôi muốn linh hồn anh được siêu thoát.
Mọi người bắt đầu tản ra, họ đang đứng xem Tiến khâu lại vết mổ cho Hải Đăng. Một cô gái có khuôn mặt không được lành lặn lắm. Khuôn mặt chỉ còn mỗi mắt và mũi, còn phần dưới thì da thịt xổ ra đỏ lè chảy ròng ròng những chất dịch xanh vàng pha lẫn nước dãi. Cái lưỡi thè lè phát ra những âm thanh chớt chát khó nghe.
Cô gái gật đầu chào Tiến và giới thiệu tên là Diễm, cô bị người chồng ghen tuông tạt axít vào mặt, cô nhập viện được ba hôm, vết thương quá nặng cô đã chết ngay trong bệnh viện.
Diễm cố gắng phát âm ra từng tiếng:
- Tôi... sẽ... chỉ... cho... anh... khâu... vết... thương. Hải Đăng nhanh nhẩu nói tiếp lời của Diễm:
- Trước kia cô ấy làm chủ một thẩm mỹ viện, nên chuyện khâu vá, cô ấy rất sành.
Diễm gật đầu trước lời nói của Hải Đăng, cô hướng mắt nhìn lên cánh cửa tủ chìm sâu trong tường.
Hải Đăng trở thành người phiên dịch cho Diễm:
- Cô ấy muốn anh đến đó lấy kim khâu và chỉ.
Đột nhiên Tiến trở thành một bác sĩ bất đắc dĩ, anh làm theo sự chỉ dẫn của Diễm. Bàn tay của Tiến thật khéo léo, anh sống tự lập từ nhỏ, nên chuyện may vá đối với anh là bình thường.
Hải Đăng trở lại nguyên vẹn dưới sự tái tạo của Tiến. Anh chưa kịp nghỉ ngơi, ánh mắt của Diễm nhìn anh tha thiết, cô muốn anh khâu lại vết thương trên khuôn mặt cô. Con gái ai lại không thích mình đẹp chứ?
Khuôn mặt của Diễm một lần nữa được bàn tay Tiến tái tạo lại, anh khâu một cách tỉ mỉ, các lớp da lồi lõm được anh kết nối những đường may khéo léo. Khi khuôn mặt đã hoàn chỉnh Tiến nhận ra cô nàng này có một gương mặt đẹp tuyệt trần, một vẻ đẹp mê hồn mà ít có người con gái nào sánh kịp.
Không biết cô gái này lôi đâu ra một chiếc gương nhỏ săm soi khuôn mặt mình một cách thích thú. Cô mỉm cười e lệ:
- Anh quả là có một đôi tay vàng. Khéo léo hết sức.
Diễm trở lại chiếc giường của cô, ngắm nghía khuôn mặt mình trong gương một cách không biết chán.
Hải Đang chìa tay ra bắt tay Tiến, anh cảm nhận được sự lịch thiệp, mạnh mẽ trong cái bắt tay nhưng cũng không khỏi rùng mình ớn lạnh. Bàn tay anh ta lạnh ngắt như một khối đá.
- Anh đã giúp cho chúng tôi toại nguyện. Linh hồn chúng tôi nhẹ nhàng phiêu du đến miền cực lạc.
Tiến trầm trồ:
- Trong cuộc sống anh đã thừa hưởng những điều tốt đẹp nhất, đến khi chết anh có cảm thấy hối tiếc không?
- Anh nói đúng, tôi sống rất thoải mái, không lo lắng vì vật chất. Tôi được hưởng thụ tất cả mọi thứ trên đời này. Cô bạn gái của tôi là một người mẫu rất sáng giá. Nếu như tôi không yểu mệnh, cuối năm nay chúng tôi tổ chức một đám cưới sang trọng tại một khách sạn lớn. Nhưng không ai lường trước được việc gì sẽ xảy ra phải không anh?
- Đúng vậy! Bạn gái anh có hay tin anh chết chưa?
- Tôi sống phiêu bạt từ nhỏ, không gia đình, không người thân bên cạnh. Sau khi tôi mất tích, cô ta có đi đến nhà những người bạn tôi tìm, không ai biết tin tức của tôi. Đến một hôm có một người bạn tôi tình cờ đọc lại tờ báo bệnh viện đăng tung tích nạn nhân, anh ta đã liên hệ với bệnh viện rồi nhận ra xác của tôi. Họ làm đám táng tôi một cách qua loa, sau đó đem đi hoả thiêu. Cuộc đời tôi kết thúc thê thảm như thế.
Tiến đã nghe hết những dòng tâm sự của Hải Đăng, anh thật sự cảm thông cho hoàn cảnh của người thanh niên này. Trong cuộc sống, không ai lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra...
Những đám người bắt đầu vây quanh lấy Tiến. Bỗng nhiên anh cảm thấy những con người xung quanh không đáng sợ một chút nào. Những bí mật cuộc đời họ sẵn sàng chia sẻ khi gặp người cùng cảnh ngộ.
Một bà cụ tóc bạc phơ với nụ cười móm mém. Khuôn mặt bà khắc khổ với những nếp nhăn vì sương gió, tuổi tác. Xương gò má nhô cao, má hóp lại, nhìn khuôn mặt đã nhỏ lại càng nhỏ, gầy guộc hốc hác.
Hải Đăng như quen biết tất cả mọi người ở đây, anh ta kể lại vanh vách hoàn cảnh bà cụ cho Tiến:
- Đây là cụ Sanh, cụ đã vất vả cuộc đời mình cho những đứa con, nhưng khi nuôi chúng khôn lớn, chúng nhẫn tâm xua đuổi cụ ra khỏi nhà. Tội nghiệp bà cụ vì bà phải sống nhờ mái hiên nhà người khác. Mỗi ngày cụ phải đi bán những tép sing-gum trước một rạp chiếu phim. Rồi một ngày bệnh già của cụ tái phát, người ta thương tình đưa cụ vào bệnh viện, nhưng vì không có tiền nên đành
nằm chờ chết.


Cụ Sanh lấy chiếc khăn mùi soa trong túi áo ra chậm nước mắt, cụ thở dài nói:
- Cả cuộc đời tôi lo lắng chăm sóc cho những đứa con của mình. Nhưng chúng lại đối xử với tôi như vậy. Lúc tôi mất sức lao động, đến nhà đứa nào thì đứa ấy đều xua đuổi, chúng nói tôi là của nợ, chết được thì chết đi cho khỏi phiền phức. Tôi tủi thân bỏ nhà ra đi, sống với người dưng mà cảm thấy vui. Cái tuổi của tôi chết cũng đúng rồi, nhưng chết làm ma không nhà không cửa vất vưởng ngoài đường khổ lắm. Con cháu đâu cớ ai thờ cúng đâu mà về. Bởi vậy cho đến bây giờ, linh hồn tôi vẫn vướng víu cõi trần, không được chuyển hoá đầu thai thành kiếp khác.
Tiến cảm thấy thương cho sự cô đơn của cụ Sanh, anh buột miệng đưa ra một lời hứa:
- Cụ yên tâm, sau này con sẽ làm cúng cơm cho cụ, để cho cụ có nhà cụ về. - Cậu nói thật không?
- Con hứa trước vong linh cụ, con sẽ thực hiện đúng những gì con nói. Cụ Sanh mừng rỡ kêu lên:
- Tôi có nhà rồi, tôi không còn là một hồn ma lang thang nữa.
Một đứa bé con nhỏ xíu nhảy vào lòng Tiến ngồi, thằng bé cất giọng trong
trẻo:
- Lâu lắm rồi con mới thấy mọi người vui vẻ như vậy. Chứ ngày thường ai cũng ủ dột buồn bã lắm.
Tiến vuốt lấy những sợi tóc mượt như tơ của nó. Thằng bé thật kháu khỉnh, anh không biết nguyên nhân nào mà nó lại vào đây.
- Em tên gì? Tại sao em vào đây? Em còn nhỏ quá...
- Dạ con tên Quang. Con được sáu tuổi, mẹ con là người mặc áo đỏ đấy.
Người phụ nữ mặc áo đỏ ngước mắt lên nhìn Tiến, khuôn mặt của chị ta thật kiều diễm. Nhưng nét đẹp bị giằng xé bởi sự đau khổ, thân hình của chị tả tơi như một cánh hoa bị vùi dập trong giông bão.
Bé Quang khóc thút thít:
- Mẹ hận ba có bồ khác nên đã treo cổ tự tử. Con còn nhỏ không biết chuyện người lớn, nên cũng bị mẹ bắt chết theo. Sống ở dưới này buồn quá chú ơi. Mấy con ma cứ ăn hiếp con hoài, chúng gọi con là ma con. Nhưng con đâu phải là con ma con, phải không chú?
Những câu nói ngây ngô của thằng bé làm cho trái tim của Tiến đau nhói như có ai xát muối vào mặt, anh quay sang nhìn mẹ bé Quang lên tiếng trách móc:
- Chị có thấy hậu quả của việc chị làm không? Chỉ vì một phút nông nổi, chị tìm đến cái chết và kéo theo đứa con trai đáng thương của chị. Thằng bé vô tư không biết tại sao nó chết? Cái chết dâu giải quyết được vấn đề gì! Chồng của chị vẫn nhởn nhơ đi hết cô này với cô khác, anh ta đâu có ăn năn sám hối những việc làm của anh ta. Trong khi chị phải trở thành một hồn ma báo thù. Hận thù chồng chất biết đến bao giờ?
Người phụ nữ trẻ lên tiếng buồn bã:
- Tôi đã biết cái sai của tôi rồi. Trong phút nông cạn tôi không kềm chế được bản thân mình. Tôi đã làm chuyện sai trái, tôi có lỗi với bé Quang, với những người thân của tôi.
Một cô gái ăn mặc hớ hênh tự giới thiệu tên cô là Sương, có một thời gian cô làm tiếp viên nhà hàng, làm cái nghề bán phấn mua hương. Sương lên tiếng trách móc khi nghe qua câu chuyện:
- Chị ngu quá mới chọn cái chết bằng cách tự tử! Chị hãy xem tôi mà học hỏi đây nè. Tôi bị bán sang Đài Loan làm gái mại dâm, cuộc đời của tôi thật khốn nạn. Một ngày tôi phải phục vụ hơn hai chục thằng đàn ông, bọn chúng khoẻ như trâu hành hạ tôi thật dã man. Khi tôi bị nhiễm bệnh chúng quăng tôi ra đường như một con chó ghẻ, cũng may nhờ một người đồng hương cho tiền nên tôi mua vé máy bay trở về quê hương. Bắt đầu từ ngày hôm đó, tôi trả thù những kẻ đã hại tôi. Đầu tiên là những tên ma cô bán tôi ra nước ngoài. Lũ chúng nó bị nhiễm một căn bệnh thế kỷ. Đến lúc đó tôi chết cũng nhắm mắt.
Tiến ái ngại nhìn những vết lở loét trên thân người Sương, giọng anh chua xót:
- Kiểu trả thù của chị quá tàn nhẫn, bọn chúng sẽ không sống nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đâu! Hãy để cho chúng đứng trước vành móng ngựa tự thú những việc chúng làm.
- Ác giả phải ác báo, chúng tàn nhẫn với tôi như thế thử hỏi làm sao tôi nương tay với chúng được chứ.
- Tôi hiểu tâm trạng của chị. Nhưng sống trong hận thù còn đau khổ gấp trăm lần. Chúng ta nên biến thù hận thành bạn mới cảm thấy tâm hồn thanh thản.
Một người đàn ông trung niên có nước da sạm nắng ngồi phía sau lưng Sương đột ngột lên tiếng:
- Anh ấy nói đúng đấy. Sự trả thù của cô là tiếp tay với một tội ác, cho nên đến bây giờ linh hồn cô phải chịu những hình phạt đau thương nhất: cô không thể tái sinh được.
Sương quay lại trừng mắt nhìn người đàn ông, cô mỉm cười chế giễu:
- Còn ông thì sao? Cho đến bây giờ hồn ma của ông vẫn là cô hồn ngạ quỉ, là một hồn ma chết đói chết khát, có hơn ai đâu?
Giọng người đàn ông thật điềm đạm:
- Tôi là một con sâu rượu. Gia cảnh của tôi tang thương lắm, vợ tôi chạy theo một người đàn ông khác, bỏ lại hai đứa con cho tôi nuôi. Thân gà trống nuôi con càng buồn thảm. Tôi đã mượn rượu giải sầu, nhưng càng uống càng sầu thêm. Con sâu rượu trong tôi đã ăn hết bộ đồ lòng trong người tôi. Đến một ngày tôi bị tai biến mạch máu não. Chết bất đắc kỳ tử, không kịp trăn trối một lời nào với người thân. Cho nên linh hồn tôi không quên những phiền muộn, cứ vương vấn cõi trần, nên không thể nào đi đầu thai được.
Mỗi người có hoàn cảnh khác nhau, đêm nay họp mặt tại bàn tròn, Tiến vô tình là một phiên toà phán xét. Những lời tâm sự của các hồn ma nghe thật buồn. Cuộc sống có những điều tệ hại như vậy sao? Vậy mà lâu nay anh cứ tưởng hoàn cảnh của chị em anh là khốn khổ lắm rồi, nhưng lại có những mảnh đời cơ hàn, nhiều oái oăm như thế sao?
Mỗi hồn ma tượng trưng cho mặt trái của xã hội, họ đang lên án về cái chết của nhau. Giữa lúc mọi người cùng tranh luận những vấn đề mà khi còn sống họ gặp phải, có một cơ thể to lớn cụt một chân đang ngồi tựa lưng vào tường im lặng nghe mọi người nói chuyện, thái độ thật bàng quan.
Tiến giật mình nhận ra người đó chính là chồng chị Kiều, gã đàn ông mà chính tay anh thay bộ đồ cho ông ta. Không biết ông còn sống hay chỉ là một hồn ma. Còn chị Kiều, người đàn bà này thật bí hiểm, chị ta biến mất một cách kỳ lạ.
Hải Đăng cũng đang quan sát gã đàn ông, ánh mắt anh trợn qua trợn lại trông thật buồn cười. Những hồn ma đang ngồi xung quanh bỗng lao nhao lên.
Đầu tiên là cụ Sanh lên tiếng trước:
- Ông ta là người mới đến đây. Tôi nghe các cô y tá nói, ông ấy là một tên xã hội đen có máu mặt.
- Có lẽ hắn ta bị bọn đàn em thanh toán? - Người đàn ông trung niên nhún vai nhận xét.
Sương đang thò hai chân ra ngoài đung đưa, trên đôi chân đó có những đốm đỏ thật kinh khủng. Cô ta trừng mắt nhìn gã đàn ông cụt một chân, ánh mắt sắc như dao:
- Tôi trông thấy cô vợ của ông ấy rối. Một người đàn bà tuyệt sắc. Đây là một cuộc đổ máu vì tình.
- Hỡi thế gian tình là gì, tại sao ai cũng khổ đau? - Người phụ nữ mặc áo đỏ rên rỉ một câu nghe buồn thê thảm.
- Bà ơi là bà! Bà chết vì tình, bà muốn người khác chết cũng vì tình giống bà sao? Con ma áo đỏ đáng ghét.
Người phụ nữ áo đỏ chẳng thèm tranh cãi với cô vũ nữ chanh chua này, nhưng cái nhìn của chị ta cũng đầy thách thức.
Hải Đăng quay sang nhìn Tiến thắc mắc hỏi:
- Lúc nãy tôi nghe cô vợ nói ông ta bị đụng xe phải không? - Tôi cũng nghe như vậy đấy. - Tiến gật đầu xác nhận.
- Nhưng nhìn cái vết thương cụt chân không phải đụng xe chút nào. Đó là vết chém.
Diễm từ xa bước đến trên tay vẫn cầm chiếc gương. Sương thấy chướng con mắt vội lên tiếng:
- Con ma điệu này, lúc mào cũng săm soi nhan sắc. Cái mặt xấu như Chung Vô Diệm mà tưởng mình là Hằng Nga tiên nữ.
Ném chiếc gương xuống đất, Diễm hét toáng lên: - Kệ tui! Đồ con ma vũ nữ.
- Ma xấu xí, quỉ dạ xoa...
Tiến nhăn mặt than thở:
- Trời ơi! Ma với ma mà cũng chặt chém với nhau sao? Tôi điên cái đầu với mấy người quá rồi.
Diễm liền thỏ thẻ bên tai Tiến:
- Con ma đó hay kiếm chuyện với người ta lắm. Nó là ma cũ ăn hiếp ma mới đó. Anh phải xử nó giùm em nha. Mà nói đến chuyện “xử” làm cho em nhớ một chuyện. Con ma cụt chân bụng phệ đó là đại ca của một băng du đãng.
- Sao cô biết?
- Em nhìn mặt hắn là em nhớ liền, lúc em còn sống tình cờ em đã gặp mặt hắn một lần. Tên hắn là đại ca Thôn.
Sương hung hăng nói chen vào:
- Cái tên nghe không có cảm tình rồi. Thôn nghĩa là gì? Thôn làng, thôn quê? Diễm càu nhàu:
- Ai mà biết. Cô giỏi đến hỏi hắn ta đi! - Hứ...! Tôi không có rảnh.
Gã đàn ông cụt chân đang khập khiễng bước đến, thần sắc trên khuôn mặt hắn ta thật tàn bạo, kéo theo giọng nói ồm ồm như con ếch, khiến cho đám người đang ngồi bật ra một tràng cười rũ rượi.
- Chúng mày cười ta cái gì?
- Ông có đáng gì để cho chúng tôi cười chứ? - Cái giọng chua như dấm của cô gái hay gây sự vang lên.
Ánh mắt hung tợn của đại ca Thôn đang đảo mắt nhìn những bóng ma đang có mặt trong nhà xác. Hắn ta chăm chú nhìn Tiến, rồi hất mặt hỏi:
- Mày làm gì ở đây? Biên giới này không có người sống xâm phạm vào. Khôn hồn biến ra khỏi nơi đây nhanh lên.
Hải Đăng tức giận đáp:
- Tiến là ân nhân của chúng tôi. Anh lấy quyền gì đuổi anh ấy?
Đại ca Thôn đưa tay xoa cái bụng phệ của hắn một cách trơ trễn, hắn phán ra một câu xanh rờn:
- Bắt đầu từ bây giờ, tao là đại ca của chúng mày! - Cái gì?
- Hắn điên rồi sao?
Những hồn ma lao xao, những bóng trắng tức tối bay là đà dật dờ trước mặt đại ca Thôn. Lời tuyên bố của hắn làm cho mọi người phẫn nộ, những ánh mắt căm thù đang nhìn hắn. Tiến bất bình đưa ra một lời nhận xét:
- Lúc còn sống anh đã từng làm mưa làm gió với mọi người, đến lúc chết anh vẫn giữ thái độ đó sao?
- Tao thích làm đại ca, thích ra lệnh cho người khác, thích người ta phục tùng mình sát gót. Như vậy mới thấy sướng.
- Bản chất côn đồ vẫn còn trong con người anh, đến lúc chết vẫn không từ bỏ. Anh đã cụt một chân rồi, bây giờ anh muốn cụt cả hai tay và một chân nữa phải không?
Đại ca Thôn trợn mắt:
- Mày dám làm chuyện đó sao? Tao là hồn ma rồi, tao sẽ đi theo ám suốt cuộc đời mày.
- Tôi không sợ đâu, tôi sẽ mời ông thầy cúng trục xuất hồn của anh xuống chín tầng địa ngục. Thử xem anh còn vênh váo đến khi nào.
Lời hù doạ của Tiến có tác dụng, đại ca Thôn trở nên tử tế với anh:
- Tôi chỉ nói đùa thôi mà, chứ tôi mới nhập môn ở đây phải biết người biết ta chứ!
- Nếu anh suy nghĩ như vậy thì sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.
Một vùng sáng chói đột nhiên xuất hiện giữa căn phòng, từ trên cao nó khoanh tròn một vùng rọi xuống. Những hồn ma xoay quanh vòng tròn, khuôn mặt họ rất căng thẳng, họ đang chờ đợi một điều hệ trọng. Hải Đăng liền giải thích cho Tiến những chuyện diễn ra trước mắt:
- Bánh xe luân hồi đấy, chuyến xe này sẽ chở linh hồn đi tái sinh. Nhưng phải đúng tên mới được đi!
Tiến trông thấy người đàn ông trung niên bước vào, kế đến là bé Quang và người cuối cùng là Hải Đăng. Những linh hồn đó đã được siêu thoát nhẹ nhàng bay cao. Những vệt sáng cuối cùng từ từ biến theo những linh hồn mà bánh xe luân hồi đã chọn.
Tiếng nói của Diễm cất lên, làm cho Tiến phải suy nghĩ:
- Chúng ta vừa đưa tiễn ba linh hồn đi đầu thai, sẽ có ba linh hồn khác mới đến đây phải không? Một người đang đứng trước mặt chúng ta, còn hai người khác là ai?
Tiến chưa kịp lên tiếng trả lời. Từ xa anh trông thấy chị Kiều bước vào, theo sau chị là một bóng người rất quen thuộc. Mặt đất như quay cuồng dưới chân Tiến, khi anh nhận ra Quyên. Chị Hai anh mặc bộ đồ vải mùng thơ thẩn bước vào. Vừa trông thấy Tiến, chị hốt hoảng đứng sững sờ nhìn em trai không chớp mắt:
- Tại sao em ở đây? Đi về nhà mau. Nơi đây không thuộc về em.
Tiến bướng bỉnh:
- Nếu chị không về là em không về.
- Em đừng có cứng đầu như vậy. Phần số của chị sống với em bao nhiêu đó là đủ rồi.
- Chị em mình sống chết có nhau, chị bỏ em ra đi như vậy em biết sống như thế nào đây?
Chị Kiều chen vào câu chuyện giữa hai chị em họ:
- Em là con trai phải mạnh mẽ lên đi chứ. Chị Hai em đã trả nợ hết kiếp này rồi. Em hãy để cho chị ấy ra đi trong thanh thản.
Tiến quay sang sừng sộ với người phụ nữ đang khuyên nhủ anh: - Ai cho phép chị dẫn chị Hai tôi đi theo?
- Quyên muốn đi theo chị cho có bạn. Kiếp trước chúng tôi là chị em với nhau, nhưng kiếp này phải bị đày đoạ như thế cũng đủ lắm rồi.
Đại ca Thôn bước đến gần chị Kiều:
- Bà xã! Em định đi đâu vậy?
- Chúng ta đã trả nợ nhau rồi. Tôi đã đở cho anh một vết chém oan nghiệt, bao nhiêu đó cũng đủ lắm rồi. Anh phải chờ sự phán xét của Diêm Vương đi. Tội lỗi của anh chồng chất rất nhiều, linh hồn anh suốt đời suốt kiếp bị đày xuống chín tầng địa ngục.
- Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng với nhau, chẳng lẽ không có tình nghĩa
sao?
Chị Kiều lừ mắt nhìn người đàn ông một thời chị phải gọi là chồng:
- Chúng ta chẳng có tình yêu gì với nhau cả, anh đã dùng vũ lực ép buộc tôi làm vợ anh. Chồng tôi đã bị anh sát hại, anh vẫn chưa hài lòng sao? Tôi căm thù anh đến tận xương tuỷ, tôi thề trong lòng phải giết anh để cúng tế cho linh hồn người chồng đã khuất của tôi.
Đại ca Thôn đau đớn hiểu ra sự thật, gã rên rỉ:
- Thì ra chính bà đã ra tay hãm hại tôi thê thảm như thế này. Thật không ngờ ngày tàn của đại ca Thôn lại bị hại bởi một con đàn bà.
- Tôi chỉ lấy lại những gì của tôi đã mất. Đây là cái giá của anh phải trả.
Kẻ có tâm địa đen tối như đại ca Thôn đã bị những hồn ma vây quanh xử tội. Tất cả xúm lại khi gã định co giờ bỏ chạy, nhưng cái chân cà thọt của gã không chạy thoát được những bàn tay đang vươn dài ra chụp lấy vai gã. Diễm đang nguyền rủa gã một cách thậm tệ:
- Người còn nhớ đến ta không? Lúc còn sống ngươi tác oai tác quái thu tiền bảo kê thẩm mỹ viện của ta, và còn buông ra những câu thật khó nghe. Ta phải cào cấu cho ngươi có khuôn mặt xấu xí giống ta.
Sương cũng nhận ra gã ma cô, đã từng bắt cô phục tùng bọn đàn em của gã:
- Cứ thẳng tay trừng phạt cái thằng khốn nạn này. Nó không đáng sống ở dương trần mà cũng không đáng sống ở âm ti, hãy quăng nó xuống địa ngục cho quỉ sứ lột da nó ra.
Đại ca Thôn run rẩy, chắp hai tay van xin:
- Đừng... đừng. Tôi biết tội của tôi rồi, hãy tha cho tôi, tha cho tôi.
Cụ Sanh chậm rãi nói trong hơi thở còn phảng phất nỗi đau da thịt cùng nỗi buồn từ đáy tâm hồn. Người già thường suy nghĩ thấu đáo sâu xa hơn những người trẻ tuổi nóng nảy:
- Mọi người hãy buông tha cho nó đi. Chúng ta không trừng phạt nó thì cũng có quỉ sứ đến bắt đi hỏi tội.
Lời nói của cụ Sanh có hiệu nghiệm, vừa lúc có hai con quỉ một mắt trông thật dữ tợn, chúng xuất hiện trước mặt đại ca Thôn, bọn chúng túm lấy hồn ma gã giang hồ lôi đi. Giọng của gã vang dội khắp căn phòng:
- Xin hãy tha tội cho tôi. Tôi không muốn bị đày xuống địa ngục đâu, tôi muốn được lên thiên đàng.
Hồn ma người phụ nữ mặc áo đỏ cất một tràng cười như điên dại:
- Hắn muốn lên thiên đàng làm thiên thần có đôi cánh mỏng. Còn khuya hắn mới có cơ hội như thế.
Bên ngoài ánh nắng bắt đầu chiếu vào các cánh cửa sổ, len lỏi qua căn phòng. Những bóng ma đột nhiên biến mất, họ không xuất hiện giữa ban ngày, trả về cái không khí lạnh lẽo và âm u.
Phòng xác chỉ còn lại một mình Tiến, ngoài những chiếc băng ca phủ vải trắng xoá, không có một thây ma nào nằm trên đó, tất cả bị bỏ trống. Nhưng phía bên ngoài cánh cửa có hai băng ca vừa đẩy vào, xác của họ được phủ một tấm vải mỏng cùng màu với căn phòng. Tiến bước ngang qua, vô tình tấm vải trắng động đậy, hai thây ma bật ngồi dậy, mắt mở trừng trừng.
Tiến hoảng hết bước chân như ríu lại, anh nhận ra đại ca Thôn và chị Kiều, thân thể của họ lồ lộ ra không một mảnh vải che thân, họ nhìn anh một lúc rồi nằm xuống xem như không có chuyện gì xảy ra.
Bên tai Tiến có tiếng trò chuyện của những sinh viên thực tập:
- Hai cái xác mới vừa chết hôm qua là đôi vợ chồng đại ca Thôn.
- Tên giang hồ này một thời tiếng tăm lừng lẫy nhưng bây giờ hắn trốn chui trốn nhủi như một con chó.
- Chính cô vợ hắn chỉ điểm cho bọn đàn em đến “xử” hắn, sau đó cô ta cũng tự sát theo hắn.
- Vợ hắn đẹp quá!
Tiến đã trải qua một đêm kinh hoàng trong nhà xác. Người ta không bao giờ tin câu chuyện của anh kể về những hồn ma đối thoại với anh. Vừa bước vào phòng, anh hoảng hết nhận ra chiếc giường của chị Hai mình trống trơn. Một bệnh nhân vừa trông thấy Tiến liền báo cho anh một tin buồn:
- Chị Hai anh vừa qua đời, các y tá đã đưa chị ấy xuống nhà xác rồi.
Tiến liên tưởng đến lưỡi dao bén ngót của một bác sĩ đang rạch bụng những xác chết, hướng dẫn tỉ mỉ cho dám sinh viên thực tập, hình ảnh của vợ chồng đại ca Thôn trần truồng nằm phơi mình chờ mổ xẻ, tiếp đến chiếc xe băng ca đang đẩy cái xác vô hồn của chị Quyên đi...
Anh hoảng hốt chạy nhanh ra cửa lấy hết sức gào to:
- Không... không ai có quyền đem chị Hai tôi xuống nhà xác...
Hết.

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 

Legend :  [ Vn-plus Founder ] [ Administrator ] [ Super Moderator ] [ Moderator ] [ Member ] [ VIP member ] [ banned ]



Free Auto Backlink Exchange ServiceFree Backlink Exchange For SeoVietnam BacklinksTravel BacklinksFree BacklinksText Backlink ExchangesText Back Link ExchangeFlorists LinksOverShopping Link ExchangeFree Automatic LinkWeb Link Exchange - Linkcsere

    Diễn Đàn Vn-Plus.Org | Thống kê | Liên hệ | Báo cáo lạm dụng  | Bạn muốn quảng cáo | Lên Đầu Trang

    Powered by: PHPBB2. Copyright © 2011  Diễn Đàn Mở VN+
    Contact: Vn-plus Founder . Yahoo: Nobita_xuka_ccy. Địa chỉ: Từ Tây - Yên Phú - Yên Mỹ - Hưng Yên
    BQT không chịu trách nhiệm bất cứ nội dung nào của thành viên đăng tải

Liên Kết Vớivn+

Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất